“Nếu anh nói yêu em 9 lần, thì lần tiếp theo em không chắc mình có đủ can đảm để từ chối…”
1.Nhật Minh
Vào những ngày đầu thu tháng 9, khi những cụm nắng trong veo trải dài trên con đường đầy xác lá trước cửa quán trà của Minh, cậu đã gặp An lần-đầu-tiên. Bất chợt gặp giữa phố xá đông đúc, giữa tiếng xe cộ ồn ào, giữa hàng trăm hàng nghìn con người xa lạ phía ngoài kia. Tim cậu bỗng dưng trật một nhịp, nó đập mạnh và thảng thốt trước ánh mắt đi lạc của An. Cứ ngỡ chỉ là vô tình, là thoáng qua thế mà đã ở cạnh nhau 4 năm.
Cậu luôn thấy choáng váng mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng đượm buồn của An. An không phải là một cô gái quá xinh, không phải nói là cực kì bình thường. Nhưng cô ấy lại luôn đặc biệt với chính cậu.
Cậu cứ vô tư mà bước bên cạnh An, bảo vệ cho cô ấy. Thích một người thì rất dễ, yêu một người lại quá nhiều khó khăn, nên tình cảm của cậu lúc này chắc sẽ chỉ là “thương”. Với cậu, thương thì dài hơn yêu. Dài hơn ở cái cách cậu chọn ở cạnh An, chọn quan tâm An mà không để ý việc An có đáp lại tình cảm đó hay không. Chẳng ai là có thể bắt buộc người khác thương mình cả. Và “tình yêu” thì đâu phải tất cả, chỉ cần “thương” và những cái ôm thật chặt mới có thể đem lại ấm áp dù trong giây lát hay cả cuộc đời dài rộng.
Thời gian qua đi, cậu mới nhận ra rằng cậu ghét cảm giác một mình, ghét cả sự cô đơn lúc nào cũng chực chờ cào nát trái tim cậu. Cậu thường xuyên nói chuyện với An, đặt An ngồi phía sau lưng và chở An đi qua tất cả những con phố rêu phong cổ kính đã nhuốm màu thời gian. Nhưng An vẫn cứ là An, vẫn im lặng như thế. Dường như thế giới của cô ấy mãi mãi không có nơi nào dành cho cậu, có một mảnh kí ức đau buồn khép chặt trái tim cô ấy khiến cô ấy tách biệt với thế giới bên ngoài. An hay im lặng, thi thoảng lại giật mình, đôi lông mày nhíu lại và đôi môi run run cắn chặt vào nhau đến bật máu. Những lúc ấy cậu chỉ có thể thở dài và ôm chặt cô ấy vào lòng. Tình yêu này là do cậu chọn, mặc kệ lời khuyên và nhiều câu nói bóng gió từ những người bạn thân của cậu. Yêu một người thì đâu cần lí do, huống hồ là cậu đang “thương” An.
Thế rồi có những ngày bình thản đến lạ lùng. Đó là những ngày đầu đông lạnh đến thấu xương, khi đợt gió mùa đầu tiên tràn về, người ta thu mình lại trong những cái áo khoác dày cộp, nép mình vào trong chiếc khăn quàng to sụ, ấm áp. Cậu nắm chặt lấy tay An bỏ vào túi áo khoác của mình khi chờ đèn đỏ để sang đường, phía gần trạm bus. Thế mà chỉ một phút thôi, một phút cậu thôi nhìn vào mắt trong veo của cô ấy cũng là lúc cô ấy rời khỏi tay cậu, cậu bất giác dõi theo ánh mắt của cô ấy.
Phía bên kia đường có một đôi trai gái đang nắm chặt tay nhau, chàng trai ấy ngẩng đầu và nhìn thấy An. Cậu nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong đáy mắt người đó, còn có cả bối rối và vội vã chen với hàng trăm cảm xúc khác, nụ cười tắt ngấm trên môi. An nhìn đôi bàn tay đan chặt vào nhau bằng ánh mắt thẫn thờ, người cô run lên bần bật. Cậu hoảng hốt kéo cô ấy lại, ôm chặt vào lòng, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi dần thấm ướt nơi ngực áo, tim cậu nhói đau. Lạc lõng giữa đời chỉ mong nắm chặt tay ai đấy để rồi bây giờ cậu mới ngỡ hóa ra chỉ toàn hai tay mình bấu víu vào nhau. Nhưng dù có thế cậu vẫn phải mạnh mẽ vì cậu đã hứa sẽ che chở, bảo vệ An cả đời. Cậu siết chặt lấy vai An. Cũng kịp nhìn thấy cái gật đầu nhẹ của chàng trai ấy trước khi hai người họ hòa mình vào dòng xe cộ như mắc cửi.
Từ cô bạn thân của An cậu biết về mối tình đầu của An, một mối tình đẹp và lãng mạn giống như trong tiểu thuyết. Người con trai ấy đã ở cạnh An suốt những ngày thơ bé, che chở và bảo vệ An giống như cậu bây giờ đang làm. Nhưng rồi cũng chính người con trai ấy chọn cách rời xa An để thực hiện ước mơ của bản thân, cho đến lúc chính bản thân mình nhận ra thứ tình cảm trẻ con lúc bé thơ chỉ là thứ tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, không hơn không kém. Vẫn là An một mình yêu rồi một mình không chịu từ bỏ cho dù đau đớn cách mấy. Ngày hôm ấy, cậu đã đứng ở trên cầu Long Biên rất lâu, tròng mắt cậu nóng hổi, những giọt nước mắt đã cố ép vào trong nhưng vẫn cứ thế chảy ra. Cậu gục đầu vào lòng bàn tay, trước An cậu luôn mạnh mẽ nhưng khi một mình cậu mới biết bản thân mình yếu đuối đến chừng nào.
“An, không biết bao nhiêu lần anh tự nói với bản thân phải tránh xa em trước khi lún quá sâu vào mối tình không biết bao giờ mới đi đến đoạn kết này. Em là đứa con gái độc ác, em bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời anh, bỗng dưng lấp đầy trái tim anh rồi cũng lại bỗng dưng đẩy anh ra xa. Anh chẳng thể trách em vì điều đó. An, anh chẳng thể nào quay đầu lại được giống như em cứ thế ở trong tim anh không chịu bước ra.”

2. Vi An
An chẳng nhớ cô gặp Minh là khi nào, ấn tượng duy nhất của cô về Minh là con trai mà không thích café, lại thích uống trà giống cô. Lần đầu tiên nói chuyện với Minh cũng là về cách thưởng trà. Cô luôn tránh để ánh mắt mình chạm vào ánh mắt Minh, luôn né tránh nhìn vào đôi mắt đen và sâu ấy bởi vì chỉ cần vài giây thôi nhịp đập của trái tim sẽ không còn bình ổn như vốn dĩ nữa. Minh luôn tốt với cô, cô cảm nhận được. Cô trân trọng Minh,vậy nên cô chẳng thể cho anh một lời hứa mà chính cô cũng không tin tưởng. Cô sợ và cô gạt đi, kết cục của mối tình đầu đã làm trái tim cô co cụm lại với mọi thứ, co cụm lại với yêu thương, cô sợ những nứt vỡ, những vết xước dù nhỏ nhưng sâu.
Là cô tránh Minh còn việc Minh cứ âm thầm, âm thầm ở bên cạnh cô thì cô không thể cấm được. Người ta thường hay nói tình đầu là mối tình trong trẻo nhất, thanh khiết nhất và dù có buồn đau hay hạnh phúc thì vẫn khó quên. Cô đâu phải là gỗ đá nên nói quên là quên ngay được. Đã có lúc cô huyễn hoặc bản thân mình, im lặng đứng phía sau anh như những ngày thơ bé, ngây ngốc nghĩ rằng anh rồi sẽ vì cảm động mà yêu cô. Cô quên mất bản thân mình cũng cần được yêu thương, trái tim mình cũng cần phải lành lại sau những vụn vỡ. Và có lúc cô vô tình quên mất sự hiện diện của Minh.
Đông năm nay đến sớm hơn. Gió tạt vào mặt lạnh buốt. An thu mình vào sâu trong lớp áo khoác dày, vùi mặt vào chiếc khăn quàng màu tro mà Minh tặng cô hồi Giáng Sinh năm ngoái. Vặn to volume của chiếc mp3, bản nhạc không lời “Canon” vang lên đều đều, êm tai. Cho hai tay vào túi áo, cô lững thững đi bộ đến quán trà. Cô thích mùa đông Hà Nội, những ngày còn nhỏ bất chấp chân tay lạnh cóng như băng đá mỗi độ gió mùa về, cô vẫn lao ra đường hứng trọn những trận gió quất vào mặt. Vẫn ôm những hộp kem lớn, ngồi trên những chiếc ghế đá quanh hồ Gươm và ăn một cách ngon lành. Bởi vì khi ấy, luôn có một bàn tay siết chặt lấy tay cô. Hà hơi thổi hoặc chỉ đơn giản là nhét chúng vào túi áo gió, nắm mãi không buông.

Nhưng bây giờ thì…

An nhìn làn khói nghi ngút bay lên từ cốc trà nóng, nhấp một ngụm trà nhỏ, vị trà đọng lại nơi cuống họng nhẹ dịu. Ánh mắt cô dừng lại thật lâu trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Minh, mùa đông lạnh vậy nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo len màu ghi mỏng chạy đi chạy lại trong quán, lúc order, lúc lại tính tiền cho khách. Anh luôn cười, làn môi mỏng khẽ cong lên. Phải một lúc sau khi đã vãn khách anh mới đến ngồi cạnh cô, nhìn thấy những ngón tay cứng đờ đang đỏ ửng lên của cô, anh vội vàng nắm lấy rồi xoa xoa vào hai bàn tay anh, vẫn không quên càu nhàu: “Dặn em bao nhiêu lần rồi mà không chịu mang bao tay thế. Trà nguội hết rồi, đừng uống nữa để anh gọi người thay ấm khác cho em.” Cô im lặng nhìn ra hướng khác nhưng vẫn để nguyên tay mình trong trong tay anh.
Cô đợi Minh cho đến khi anh đóng cửa quán, cô thích sự tĩnh lặng và an yên của quán trà. Chỉ cần bước vào quán, cảm giác nhịp thời gian dường như chậm lại, mọi ồn ào, tấp nập phía ngoài kia như biến mất. Minh nắm tay cô ở lúc chờ đèn đỏ ở gần trạm xe bus.
Đèn đỏ, cô nhìn thấy anh. Trong tay anh là một bàn tay khác. Cô thấy lòng mình rét run. Xe cộ nườm nượp vút qua. Ánh mắt cô và anh giao nhau tại một điểm, bị cắt bởi một chiếc xe lớn, rồi lại giao nhau, rồi lại bị cắt đi. Thứ phản xạ chết tiệt khi cô nhìn thấy anh khiến cô buông tay Minh lúc nào không biết. Cô cảm thấy người mình run lên nhưng khi còn chưa ngã thì Minh đã vòng tay kéo cô vào lòng, ôm chặt. Dáng vẻ hấp tấp và lo lắng của Minh khiến cô nhớ lại anh luôn có biểu hiện như vậy mỗi khi để lạc mất cô. Sau đấy cô không nhớ Minh đưa cô về nhà bằng cách nào, cô vùi mình trong chăn và ngủ, giấc ngủ lần này an yên hơn, lần đầu tiên sau 4 năm cô mơ thấy Minh.
Cô không biết mình đã mất bao nhiêu thời gian trôi qua cho mối tình đầu trong trẻo, cái gì cần phải đối diện thì vẫn phải đối diện, điều gì cần quên lãng thì phải quên. Sống mãi với hoài niệm thật sự chỉ khiến con người ta trở nên đáng thương hơn mà thôi.
Nhưng trên đời cái gì dễ có được thì lại dễ mất, cái gì khó có được thì khó mất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, như thói quen cô cắm ear-phone vào tai, bản “Canon” quen thuộc không vang lên mà thay vào đấy là một giọng nam trầm ấm. Cô cắn chặt hai môi vào nhau, tiếng nấc nghẹn cứ thế tắc lại trong cuống họng, cảm giác chua xót, cuối cùng không kiềm chế nổi, nước mắt tuôn trào chảy tràn qua gò má, thấm vào miệng.

NGUỒN: Tình yêu tuổi 17

View more random threads: